Rốt cuộc mọi thứ đều tàn hoại đi cả, thân xác này đây, vinh quang này đây rồi cũng không còn gì nữa. Điều ấy làm cho người ta không khỏi hoài nghi về nỗ lực của cả đời mình. Rằng ta xầy da tróc vẩy, đau đớn đủ thứ nhưng rồi đâu còn gì nữa.
Người ta hồ hởi lúc đầu bao nhiêu, thì lại hụt hẫng còn hơn thế nữa, giờ đây ta tự hỏi đời mình biết bám vào cái gì đây?
Ta mất mục tiêu rồi.
Ta thấy sự nhàm chán của cuộc sống, của lo âu, của bếp bênh, sợ hãi. Của những thứ mà ta nghĩ chẳng bao giờ ta phải lo.
Rắc rối, rắc rối, rắc rối. Lúc nào cũng có vấn đề mới, ta không được yên thân. Làm sao mà vui cho được.
làm gì mà não nề vậy ,
đàn ông con trai j mà than thở ,
chắc tuổi đang còn trẻ trâu
Tớ á: Gần 30, khoẻ mạnh, thông minh, có tiền, vợ khôn, con đẹp, đủ cho đằng ấy chưa?